Tổng hợp những bài thơ về nỗi buồn giấu kín cho bạn được giãi bày cảm xúc khó biểu lộ. Các câu thơ được sáng tác từ nhiều tác giả khác nhau sẽ giúp bạn quên đi những điều tiêu cực.
thepoetmagazine.org là trang web tổng hợp thơ, ca dao, câu nói hay. Trang cũng chia sẻ tin tức phong thủy (tại mục Blog) và tính năng Kiểm Tra Chính Tả hữu ích.
Từng câu thơ về nỗi buồn vốn giấu kín trong lòng giúp bạn tìm được khoảng không gian riêng. Mỗi câu thơ thể hiện những cảm xúc không thể biểu lộ bằng lời.
Ai cũng có một nỗi buồn sâu kín
Giấu trong lòng không chia sẻ được đâu
Ai chẳng muốn một cuộc đời thanh tịnh
Sống an yên cho đến lúc bạc đầu.
Ai cũng có một đôi lần thầm khóc
Ước chi mình đừng lớn để rồi đau
Đâu ai muốn bản thân mình đơn độc
Đứng ngác ngơ giữa phố xá muôn màu.
Ai cũng có một bóng hình để nhớ
Để gọi tên, để than thở, nguyện cầu…
Ai chẳng có một đôi lần dang dở
Mà lòng không hối tiếc mãi về sau.
Ai chẳng có một lần yêu say đắm
Nguyện hiến dâng hết cả trái tim nồng
Rồi ngăn cách khiến cả đời ray rứt
Nhớ thương nhiều, phải nén hết vào trong.
Ai cũng có riêng mình khoảng trời rộng
Vẽ ước mơ ấp ủ ngọt hương tình
Nhưng thực tại phũ phàng, tan vỡ mộng
Nhấn ta chìm trong bể khổ, điêu linh.
Tôi lùi lại ngắm tôi thêm lần nữa
Qua bão giông, qua những cuộc khóc cười
Giấu nỗi buồn sau ngưỡng tuổi ba mươi
Giấu kỷ niệm có tên người… Nơi ấy
Tôi lùi lại tìm tôi nhưng chẳng thấy
Có giọt sương thức dậy cuối mi gầy
Có cơn sầu năm tháng vẫn còn đây
Tim nguội lạnh nhưng chất đầy nỗi nhớ
Tôi lùi lại sau đêm dài trăn trở
Hỏi bao giờ ta đã nợ tình nhau
Bài thơ yêu đoạn kết có ngọt ngào
Tim đã trót gửi trao nhiều hơn nhận
Tôi lùi lại tự dưng lòng hụt hẫng
Tình lỡ làng danh phận có gì đâu
Bước qua nhau như nước chảy qua cầu
Người đi có hẹn đâu ngày hội ngộ
Tôi lùi lại viết hai từ duyên số
Ghép tên mình trước dòng chữ đơn côi
Nhủ thầm câu tất cả đã qua rồi
Tôi lùi lại ngắm tôi và nuốt lệ
Có những dòng thơ về cuộc đời bất công cũng chứa đựng nỗi buồn thầm kín, thể hiện sự thất vọng về cuộc sống. Bạn có thể xem và lưu lại những câu thơ thể hiện cảm xúc bất lực này.
Có những nỗi buồn chỉ có thể giấu đi
Có những nghĩ suy chẳng dễ gì bày tỏ
Có những nỗi đau chưa bao giờ xoa dịu
Những phút yếu lòng không hiểu được từ đâu
Có những tháng ngày lạc bước với chông chênh
Muốn tựa bờ vai mông mênh dường quá khó
Một lời sẻ chia thật lòng ai bỏ ngỏ
Hoài niệm tràn về cất giấu mãi niềm riêng
Có phải vô thường là bến đợi hữu duyên
Con đường trải qua ưu phiền trong hạnh phúc
Nụ cười nở hoa che khuất điều thương tổn
Người lại đứng lên đối diện với cuộc đời
Nếu có một ngày mệt mỏi lúc chiều rơi
Bạn hãy tin rằng niềm tin đang đón đợi
Hãy lái con thuyền đi qua cơn sóng mới
Giông tố qua đi bầu trời sẽ rạng ngời
Cảm ơn cuộc đời tô vẽ những sắc màu
Hạnh phúc bình yên vẫn ngọt ngào phía trước…
Hãy dừng lại, Tình yêu ơi dừng lại
Chỉ nhìn nhau qua khóe mắt môi cười
Xin giữ mãi một chút gì e ngại
Đến gần nhau định nói…rồi thôi
Xin đừng nói những gì ta đã hiểu
Để lòng ai vẫn mãi mãi nghi ngờ
Để vắng nhau thả trong hồn bay bổng
Bóng dáng nào vẫn thường đợi trong mơ…
Đã thốt ra tức là qua chương cuối
Nào có khác chi trăm vạn cuộc tình
Hãy giữ kín một nỗi buồn vời vợi
Cứ ngập ngừng, cứ định nói, rồi thôi…
Những người gái vẫn cùng ta gặp gỡ,
Cũng như em giấu kín mộng linh hồn.
Cũng đắm tình trong mắt liếc, môi hôn,
Lòng chưa ngỏ cũng sẵn sàng ân ái.
Ta mê muội giữa một bầy yêu quái
Biết cười vui, nói những giọng êm đềm
Và than ôi! tàn nhẫn cũng như em
Từng nhan sắc ngẩn ngơ hay kiều lệ
Ta đau đớn mà yêu chưa kịp nghĩ
Cả thịt xương mòn mỏi nhớ thương ai?
Đời hưng vong - ôi thành quách, lâu đài
Tự thiên cổ đứng buồn soi đáy nước!
Vườn Lạc Hoa ngày nay không quen thuộc
Ta ngủ trong tưởng vọng đóa hồng xưa.
Bước chân em đánh thức dậy tình cờ
Để trông thấy buổi chiều về tiêu diệt
Em giống ai? Ta điên rồi, không biết!
Nụ hôn đầu tê dại đến tâm can.
Ta nhìn theo hình bóng những năm tàn
Tay sảng sốt vội ôm ghì xuân sắc
Lời em nói, ta chưa hề nghi hoặc
Tiếng em cười, ta vẫn khát khao nghe.
Ta van xin từng phút mộng vai kề
Lòng tín ngưỡng cả mùi hương phản trắc
Đời bỏ ta nằm trong tay Nữ Sắc
Đêm hãi hùng nghe vẳng bước thời gian
Bóng thê lương rờn rợn ghé bên màn
Ta gục khóc, tưởng Tình Xưa ngồi cạnh.
Em đã đi như bao người gái lạnh
Vẫn cùng ta gặp gỡ những đêm buồn
Say vô cùng dư vị cặp môi son
Thoảng xiêm áo, nhớ mùi hương da thịt
Ta không biết, em ơi! không dám biết
Ai hững hờ, ai mộng với ai say?
Những ai kề môi ân ái vơi đầy
Những ai nói, ai cười như hứa hẹn?
Quên Tình Ái, ta phá tan cung điện
Đi ngoài sao thầm lặng khóc trời xanh
Xa mắt em, xa ánh sáng kinh thành
Mỗi bước chậm xót thương hồn đường phố
Ôi gác ca lâu, rèm buông, lửa đỏ!
Ôi mộng xuân lả lướt những đêm tình!
Cốc rượu hồng, hi vọng sáng rung rinh
Mùi son phấn khác gì hương trinh bạch?
Tỉnh truy hoan, ta vẫn là sầu khách
Mảnh hồn đau lạc lõng dưới trăng tà
Cái vòng xoáy của con ong đi tìm nhụy
Làm rung lên trong đầu anh bao ý nghĩ
Con ong kia còn nhiều lúc đắng cay
Mà vẫn say dài trên suốt đường bay.
Anh lang bạt đi tìm Anh từ dạo ấy
Ở trong đất và trong máu chảy
Nghe nơi mình còn có chút niềm vui
Gửi cho Hoa cúc tím ở trong đời.
Từ vườn xoan anh băng sang vườn khế
Lên đồi sim rồi lại xuống ruộng cà
Đâu cũng tím một trời thương nhớ
Biết mấy màu tím ở trong hoa.
Sao anh gọi em là Hoa cúc tím
Mà em vẫn lặng thầm sâu kín
Ơi nỗi ưu tư của đất lành
Anh đã đến rồi. Em hãy trả lời anh!
Em mang chi tiếng đàn bầu trong mắt
Cho đến nỗi đêm thu anh dìu dặt
Em mang chi màu nắng dưới làn da
Để tình anh như trái chín say ngà?
Em giấu kín mặt trời trong tay áo
Mà dáng đi vẫn lại qua như báo
Anh đón từ xa những nụ em cười
Như ngửa bàn tay đón ánh sao rơi.
Hạnh phúc ấy thật là kinh khủng
(Hương ngào ngạt sẽ biến mùi chua úng)
Cành sắp không mang nổi trái nữa rồi
Chớ để một mình trái rụng, hoa rơi!
Trái đã chín, chờ em, em đến hái
Chớ để cành đau vì chờ em mãi
Bình minh lên cùng một tiếng chim ca
Anh ngả bài thơ nhẹ gót em qua…
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!
Cũng lâu rồi..quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần
Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân
Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm
Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi..quên câu nói Yêu Em.
Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏi
Mình đã gây ra những lỗi lầm gì
Mà giọt sầu cứ đọng mãi bờ mi
Chân bước đi như đeo chì trĩu nặng
Kiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặng
Bao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tàn
Còn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mang
Trái tim đau như muôn ngàn vết xước
Đường thênh thang vẫn một mình tôi bước
Có đôi khi thầm ước được như người
Môi mỉm cười tựa những cánh hoa tươi
Nơi khoé mắt không còn rơi lã chã
Con đường đời có muôn ngày vạn ngã
Nhưng lối nào chẳng cay đắng xót xa
Có bình minh cùng những buổi chiều tà
Được bình yên với tôi là quá đủ
Như chim trời có một nơi trú ngụ
Khi màn đêm che phủ lúc mệt nhoài
Dẫu rằng mình vẫn chiếc bóng lẻ loi
Chỉ thế thôi với tôi là hạnh phúc.
Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá
Anh không trách người thay lòng đổi dạ
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài
Chẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.
Em vẫn biết yêu anh là khổ
Chẳng thể tìm bến đỗ bình yên
Bởi ta xa cách hai miền
Khó lòng mong được đoàn viên với người
Dù chờ đợi hai mươi năm nữa
Cũng chỉ là hai nửa song song
Thuyền kia trôi mãi theo dòng
Chiều buông nhạt nắng đành hong nỗi buồn
Đêm nức nở lệ tuôn ướt gối
Nhớ vòng tay nóng hổi hôm nào
Lòng này cháy bỏng khát khao
Nụ hôn nồng ấm ngọt ngào lúc xưa
Kỉ niệm cũ như vừa trỗi dậy
Khiến tim khờ bỗng thấy nhói đau
Để cho tâm khảm nhĩ nhàu
Ai người thấu hiểu trầu cau lỡ mùa
Đời nếm trải cay chua mặn đắng
Thèm phút giây bình lặng êm đềm
Xa người nỗi nhớ dài thêm
Khuya nay thao thức bên thềm nhớ anh.
Chưa bao giờ tôi biết từ hạnh phúc
Thuở thơ ngây cho đến lúc trưởng thành
Mọi giấc mơ đều đổ vỡ tan tành
Nhiều khi thấy cuộc đời mong manh quá
Chưa bao giờ lòng nguôi ngoai buồn bã
Vì niềm vui chưa trọn đã xa rời
Có đôi lần nước mắt tự nhiên rơi
Rồi thầm hỏi sao đời mình như vậy
Chưa bao giờ thôi khác khao nồng cháy
Bước đường đời tựa nước chảy êm trôi
Thế giới kia dù hơn bảy tỉ người
Chắc có lẽ một mình tôi cô độc
Chưa bao giờ canh thâu không trằn trọc
Nhưng chỉ buồn nào trách móc chi đâu
An ủi rằng đời là một bể dâu
Thì đâu thiếu đủ sắc màu cuộc sống
Chưa bao giờ ngừng nuôi tia hi vọng
Có một ngày mắt thôi đọng niềm đau.
Cứ lang thang giữa dòng đời tất bật
Ta mãi là kẻ hành khất cô đơn
Mặc người đời luôn tính toán thiệt hơn
Ta ăn mày thuở vàng son dĩ vãng
Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạn
Sống hết tình vì bè bạn ngày xưa
Ta vô tư luôn yêu nắng thích mưa
Như cậu bé ngây thơ vừa mới lớn
Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớm
Khi chiều tàn lại thích đón hoàng hôn
Không ganh ghét ta chẳng biết giận hờn
Thích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc
Có những người chê ta là thằng ngốc
Một kẻ gàn sống cô độc dở hơi
Không sao đâu ta vẫn cứ yêu đời
Yêu hết thảy con người nơi nhân thế
Ai không thích ta, thôi đành mặc kệ
Chỉ mong cuộc đời dâu bể an vui
Chốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôi
Miễn sao luôn nở nụ cười như ý.
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một người quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi.
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chật chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẻo đường muôn lối kiếp nổi trôi.
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lủi thủi lang thang.
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khóe mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui.
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi.
Có ai không cho mượn trái tim đi
Để yêu thương tìm về trong hoang hoải
Tôi cô đơn đã lâu rồi mệt mỏi
Muốn một lần được hạnh phúc thật lâu…
Có ai không xin hãy đặt tên nhau
Lên bờ môi thơm ngọt ngào thân ái
Một lần thôi cho thời gian ngừng lại
Tựa vai kề trọn vẹn giấc bình yên…
Có ai không tôi mượn nét dịu hiền
Đôi mắt đẹp trong cái nhìn âu yếm
Nếu bờ môi kia vòng hoa tử niệm
Tôi cam lòng xin chết cả nghìn thu…
Có ai không cho mượn cái ôm hờ
Tôi rét mướt giữa mùa đơn côi quá
Kìa bàn tay cho dù còn xa lạ
Nắm lấy rồi cũng ấm áp thân quen…
Có ai không vào giấc mộng êm đềm
Viết giùm tôi bài thơ tình dang dở
Cuộc đời tôi một phần tư quá nửa
Vẫn lẻ loi vẫn chiếc bóng riêng mình…
Có ai không chơi trò gọi em - anh
Anh - là chồng còn em - thời là vợ
Chỉ hồng tơ kéo mình vào duyên nợ
Để cùng nhau đi đến hết cuộc đời…
Có ai không hãy lên tiếng giùm tôi
Đừng e ngại chi mấy lời hoa gió
Nếu đã xem tình yêu là hơi thở
Thì ai ơi hạnh phúc đến đây rồi.
Khi tâm trạng đã chạm đáy, hãy thử thay đổi bằng các bài thơ về thiếu nhi. Góc nhìn mới sẽ giúp bạn nhìn nhận cuộc đời bằng con mắt khác.
Tổng hợp về thơ về nỗi buồn giấu kín ngắn gọn nhưng nắm bắt được cảm xúc của người đọc. Nếu đang mệt mỏi, không tìm được ai để cùng tâm sự, hãy trải lòng ngay cùng những câu thơ nhẹ nhàng nhất.
Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẩn ngơ.
Trách cho cơn gió hững hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời
Đau lòng lắm bạn tình ơi
Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời…xót xa.
Mưa chiều lặng lẽ rơi nhanh
Đầu đông giá rét không anh lạnh lùng
Chốn này mưa gió bão bùng
Lá rơi tan tác như chung nỗi niềm
Nỗi buồn giấu kín trong tim
Làm sao quên được cánh chim phiêu bồng
Chiều về nỗi nhớ mênh mông
Nghe trong se lạnh chờ trông một người
Cuối trời mấy trắng ngừng trôi
Vẳng trong tiếng gió bao lời thiết tha
Tình xưa giờ đã phôi pha
Người xưa giờ đã quên ta mất rồi
Mưa ơi ! xin hãy ngừng rơi !
Đời buồn ai bán tôi mua,
Mang về tôi cất muối dưa ăn dần,
Nếu ai mà có tranh phần,
Thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì đâu.
Cuộc đời trăm vạn bể dâu,
Niềm vui chẳng có u sầu ngàn năm,
Đêm nay tôi với ánh trăng,
Bạn cùng ly rượu hỏi rằng người đâu.
Đã qua hết một nhịp cầu,
Sầu dâng lặng lẽ rầu rầu người đi,
Yêu người đâu có xá gì,
Mà sao đành đoạn… Để tôi một mình.
Tôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội,
Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi.
Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi,
Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt.
Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt,
Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau.
Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu,
Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả.
Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá,
Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian,
Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn,
Hay tại sao mà tình tan heo hút.
Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt,
Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng,
Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông,
Thành kênh suối thành những dòng mi lệ.
Đời cô đơn phải chăng buồn như thế,
Hay tại vì mình không thể bên nhau,
Nếu đã không thể chung một mái đầu,
Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc …
Cũng có nỗi lòng trải không ra
Tháng ngày chồng chất xa xót xa
Phơi sương soi nguyệt tình vô ngã
Cánh hoa yêu vỡ giữa lòng ta.
Một cảnh chim bao một cõi đời
Buồn ai khéo tạc nợ tình rơi
Vầng trăng kết mộng đêm hoang dại
Soi mộ trần ai khóc kiếp người.
Tạo hóa bày ra những nỗi lòng
Sân si vay mượn ngậm sầu đong
Mở mắt chào đời đà chuốc lấy
Sông Tương nước đục chảy lòng vòng.
Trăm năm ai dễ bước chân qua
Hứng giọt lệ tình tóc bạc pha
Trả từng hạt nợ từng hạt nợ
Thấm nỗi lòng đau ta với ta!
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em
Gió thoảng bên sông lệ ướt mèm
Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi
Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm.
Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ
Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm
Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.
ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh
Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ
Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ
Làm thế nào cho cuộc sống khá lên
KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả
Người ở nhà, người hành lý ra đi
Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi
Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt
EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi
Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu
Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai
Để ngày đêm phải miệt mài lao động
CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy
Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con
Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ
Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng
ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh
Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính
Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu
Cho chúng mình không còn khổ nhé anh.
Chừng một ngày kia đã đến rồi
Một ngày đất lạnh phủ thân tôi
Một ngày không có còn tôi nữa
Ngày ấy nhân gian có ngậm ngùi?
Một ngày không có nhiều mây trắng
Không có nắng vàng chiếu long lanh
Không có nghĩa là không có cả
Một người, khi xác đã lạnh tanh
Một ngày không có một người qua
Một xác thân khô liệm kính và
Một cỗ quan tài xơ xác lạnh
Một mãnh linh hồn bỗng xót xa
Một ngày nuối tiếc chuyện nhân gian
Ðể thấy bao nhiêu cái phũ phàng
Nhìn quanh chẳng có còn ai nữa
Ngoài cái quan tài lạnh khói nhang
Từ cõi nhân gian quá lạnh lùng
Thì hồn giữ lại cũng như không
Tôi còn lưu luyến làm chi nữa
Hồn hãy tiêu tan xuống mộ cùng
Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh
Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình
Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời
Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.
Có những người một mạch bước qua ta
Dù trước kia từng xem nhau quan trọng
Có những người từng dựa nhau để sống
Nhưng hôm nay đã xa cách mất rồi
Có những người đã từng thốt trên môi
Hạnh phúc là đây nên đừng đi đâu cả
Dù cuộc đời đôi khi còn vất vả
Nhưng hãy nắm tay để bước tiếp tháng ngày
Có những người vốn vay-nợ, nợ vay
Chẳng phải yêu thương mà là lời nói dối
Có những người suốt cả đời trăn trối
Tìm cách biện minh cho những việc mình làm.
Có những người đi hết đời không cam
Chẳng hiểu tại sao họ lại làm như thế
Có những người vốn đơn thuần đến thể
Chỉ nghĩ họ thôi dù mọi thứ thế nào.
Cuộc tình cũ là tình đã bỏ đi
Theo tháng năm chẳng còn gì để nhớ
Con tim yêu từng một lần rạn vỡ
Bởi một ngày tình cách trở chia xa
Cuộc tình cũ là em đã yêu ta
Không đủ lớn để vượt qua sóng gió
Một ngày kia tự tay em rũ bỏ
Lời hẹn thề cũng theo gió bay đi
Ngày chia tay không giọt lệ ướt mi
Em bình thản chẳng có gì tiếc nuối
Vì nghèo hèn nên người ta xua đuổi
Tôi buông tay phút sau cuối bẽ bàng
Đã mấy thu tôi sống kiếp đi hoang
Em về với cao sang và gấm lụa
Chiều đông ấy rượu hồng và pháo đỏ
Con thuyền xưa rời bỏ bến sang sông
Đã qua rồi cái giá rét mùa đông
Tôi chợt thấy tia nắng hồng cuối ngõ
Như đã quên một tình yêu xưa cũ
Mỉm miệng cười tôi ấp ủ… Mộng mơ.
Em vừa tặng nỗi buồn đêm vắng
Ta mang về buồn đắng đêm mưa
Đời buồn bỗng chốc lay đưa
Niềm đau vụt tới cày bừa lòng ta
Nhấp một ngụm trăng tà bóng nhạt
Cổ độ sầu cọ xát tim đau
Mơ trăm chỉ thấy một màu
Gom vào ghép lại tình đau muôn chiều
Cho tình khóc lệ ùa phần thảm
Em thiên thần ảm đạm chiều thu
Ngông cuồng chẳng sợ ngục tù
Ngu ngơ ta hái buồn thu vĩnh hằng
Đắng tình thật lòng băng dạ đá
Tím môi hồn mệt lã đau thương
Sầu gieo dày đặc dặm trường
Đời ta đắng chát trăm phương đợi chờ…
Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẩn ngơ.
Trách cho cơn gió hững hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời
Đau lòng lắm bạn tình ơi
Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời…xót xa.
Khóc đi! Khóc một mình thôi,
Để cho nước mắt cuốn trôi muộn phiền
Trải bao sóng gió, đảo điên
Xót xa đau vỡ cả miền tâm linh.
Khóc đi, hãy khóc một mình
Để cho thanh thản lặng thinh theo về
Biết hồn còn chút u mê
Trần gian bụi bặm bộn bề rủi may.
Khóc đi cho nhẹ lòng này
Đã là số kiếp - đắng cay ai lường?
Cuộc đời muôn nỗi đoạn trường
Trời cao, đất rộng… đâu đường cỏ hoa?
Thương mình, nghĩ nỗi can qua
Biết buồn rồi sẽ nhạt nhòa dần thôi
Hôm nay khóc một mình rồi
Để mai cười với mọi người quanh ta.
Khóc đi, hãy khóc mặn mà
Ngày mai sẽ thấy đời là chốn vui.
Cũng có những dòng thơ châm biếm cho số phận thể hiện nỗi buồn (đặc biệt là người phụ nữ).
Chuyện tình yêu rất khó nói, có những thời điểm hai người xích mích có thể dẫn đến tâm trạng tồi tệ. Khám phá những câu thơ hay sẽ giúp bạn được cảm thấy thoải mái hơn, không còn buồn nhiều chuyện tình cảm.
Em chẳng thấy bầu trời trong xanh nữa
Chẳng nghe chim ríu rít ở sau vườn
Chẳng còn mơ còn mộng trước ánh trăng
Ôm điện thoại nhắn những điều vô nghĩa
Em chẳng thấy tiếng yêu thương của Mẹ
Nét âu lo trầm lắng của người Cha
Bởi hồn em tan nát những đau buồn
Anh ác quá! Mình chia tay em nhé!
Sao lại thế trong em ngàn câu hỏi
Và hàng nghìn những đong đếm cân đo
Với người ta nhan sắc ấy bình thường
So học thức em còn trên một bậc
Em nhiều lúc muốn hỏi anh sự thật
Nhưng ngại mình không can đảm nên thôi
Đành lao vào công việc để tìm vui
Và an ủi tại số mình như thế!
Những giờ không em trời với nắng
Gió thêm buồn Mây nặng ưu tư
Hoa không thơm Bướm thôi chao lượn
Sóng ngừng trôi Biển nặng cô liêu
Ngày không em ngày sao dài thế
Từng giây trôi đi chậm ngược dòng
Cả không gian như đang ngưng đọng
Đang hướng về tâm điểm nhớ em
Đêm vắng em lòng sao lạnh lẽo
Sương không rơi trăng thôi không mơ
Giữa mênh mông trái tim đơn côi
Nỗi nhớ em thiêu đốt tim tôi
Mau về đi em hãy đến đây
Đến với tôi như chính em thôi
Với đôi môi mọng chín như sim
Cho ta say quên hết ngày dài.
Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế lặng lẽ chia tay nhau
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi ắt sẽ nguôi ngoai
Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Còn chờ mong gì chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua
Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu còn vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay toàn là đắng cay?
Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược hướng nên cũng hóa những người dưng!
Nếu khóc được anh đã khóc lâu rồi
Khóc để quên…để muôn đời thôi nhớ
Nước mắt tuôn rơi xóa đi duyên nợ
Đưa chúng mình về đúng nghĩa người dưng…
Nếu khóc được thì anh chẳng ngại ngùng
Sẽ khóc như ai…chưa từng biết khóc
Để cơn yêu đương về thôi mệt nhọc
Hạnh phúc nơi đâu đến lại một lần…
Nếu khóc được rửa trôi hết bụi trần
Anh muốn khóc tan chảy phần đau khổ
Để trái tim lại ngập tràn hoa nở
Cánh đồng tâm hồn bát ngát hương yêu…
Nếu khóc được nhẹ nhàng biết bao nhiêu
Anh muốn thét lên những điều thầm kín
Đã từ lâu cố chôn vùi bịn rịn
Trong khoảng đau thương dấu diếm riêng mình…
Nếu khóc được thì đâu phải nín thinh
Phải cố làm như vô tình băng giá
Dẫu thật gần nhau mà như xa lạ
Sao thấy lạnh lòng hơi thở cô đơn…
Nếu khóc được sẽ vơi bớt nỗi buồn
Thà trút hết tâm hồn thôi day dứt
Còn gì đâu giữa dòng đời được mất
Mà cơ cầu mà níu giữ bon chen…
Nếu khóc được khóc cho hết lụy phiền
Một lần đau thoát ra miền tươi sáng
Gạt lệ đi nghe cõi lòng phẳng lặng
Nở nụ cười rồi mạnh mẽ bước qua.
Anh lỗi hẹn và ra đi mãi mãi
Để nơi này còn lại mỗi mình em
Bến sông buồn lục bình nặng niềm riêng
Theo dòng nước dập dềnh trôi xuôi ngược
Em bên đời cố vững vàng tiếp bước
Vắng xa rồi nào trách được ai đây?
Em gượng cười trong thương nhớ hao gầy
Vờ mạnh mẽ cho qua ngày đoạn tháng
Anh biết chăng khi bình minh tỏ dạng
Lúc hoàng hôn em trống vắng đơn côi
Nơi thềm xưa sương đẫm ướt trêu người
Trăng chếch bóng hững hờ soi bậu cửa?
Vắng xa anh em còn đây lời hứa
Giữ nơi lòng nhen lửa ấm con tim
Tiếng gió lùa, mưa rả rích trong đêm
Nghe thắt dạ giữa mênh mông xa vắng
Anh xa rồi em thành người trầm lặng
Phố đông người em lạc lõng, cô đơn
Lòng dặn lòng không được trách, dỗi, hờn
Bởi nghịch cảnh thiệt hơn đành cam chịu.
Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.
Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.
Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…
Em sẽ phải làm gì để có được anh?
Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể
Dù trước anh em chỉ là cô bé
Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.
Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời.
Chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn
Chợt thức dậy từ một nơi nào đó
Như lữ khách giữa đời là quán trọ
Ta bước lang thang cùng với mình ta
Đừng hát người ơi những bản tình ca
Những bản nhạc sao lắm là dối trá
Tình yêu chỉ là chiếc vòng nghiệt ngã
Đừng hết sơn son rồi lại thếp vàng
Đừng nói người ơi những lời dối gian
Chỉ đẹp lòng nhau đầu môi chót lưỡi
Hãy nói những gì hay hơn lặng thinh
Đêm nay ta nghe lặng giữa lòng mình
Có gã đàn ông vu vơ bật khóc
Những giọt lệ chảy ngược vào tim óc
Hóa thành nỗi buồn lặng lẽ, xót xa
Còn lại gì khi giông bão đã qua
Lòng người bỗng chơ vơ như đồi núi
Ngổn ngang trong tim hình hài đá cuội
Cằn khô đất nhớ hoa hồng
Khuya lặng lẽ về quanh những phố đông
Những hàng cây cũng hóa chồng hóa vợ
Quay quắt từ đâu nỗi cô đơn òa vỡ
Đường về chỉ một mình ta.
Xem thêm những câu thơ buồn khác về tình yêu và cuộc sống
Thông qua những câu thơ về nỗi buồn giấu kín, bạn có thể cảm thấy thoải mái hơn. Đôi khi, gặp phải chuyện buồn khiến cho người ta không thể nói ra với bạn bè, người thân xung quanh.
Link nội dung: https://getairvestal.com/top-tho-ve-noi-buon-giau-kin-khong-the-chia-se-cung-ai-nen-doc-a14544.html